Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2021

 Suy ngẫm ...

———————
Có hai vị Hòa thượng ở hai ngôi chùa trên hai ngọn núi gần nhau. Giữa hai ngọn núi có một con sông, mỗi ngày họ đều cùng một lúc xuống núi ra bờ sông gánh nước, lâu ngày họ trở thành bạn bè.
Thấm thoát năm năm trôi qua, bỗng một hôm vị Hòa thượng ở ngọn núi bên trái không xuống gánh nước, vị Hòa thượng ở ngọn núi bên phải nghĩ bụng: ‘có lẽ ông ta ngủ quá giờ”, nên trong lòng cũng chẳng để ý lắm.
Nhưng không ngờ qua ngày hôm sau vị Hòa thượng ở núi bên trái vẫn không xuống núi gánh nước.
Một tuần trôi qua, vị Hòa thượng bên ngọn núi phải nghĩ bụng: “bạn ta có lẽ bị bệnh rồi, ta nên đến thăm, xem có thể giúp được gì không.”
Nhưng khi đến thăm người bạn già, ông ta thật kinh ngạc. Người bạn già của ông đang tập thái cực quyền trước chùa, chẳng giống dáng vẻ của một người cả tuần chưa uống nước chút nào. Ông ta thấy làm lạ hỏi: “Đã một tuần rồi ông không xuống núi gánh nước, lẽ nào ông không cần uống nước?”
Người bạn dẫn ông ta đi ra sân sau của chùa, chỉ một giếng nước nói: “Năm năm lại đây, mỗi ngày sau khi làm xong thời khóa, tôi đều đào cái giếng này, mặc dù nhiều lúc rất bận, nhưng có thể đào được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Nay đào đã đến nước, tôi không cần phải xuống núi gánh nước nữa”.
💎 Lời bàn:
Ngày hôm nay chính là thành quả từ những nỗ lực của hôm qua. Còn sự nỗ lực của hôm nay lại là niềm hy vọng cho ngày mai. Năm tháng trôi qua, tuổi già lại đến. Hãy suy nghĩ về lúc không còn gánh nước nổi, bạn vẫn có nước để uống chứ?
Làm người đào giếng hay làm người gánh nước tất cả đều tự do bản thân mỗi người quyết định. Gánh nước ở nơi khác về là việc có thể bảo đảm nhu cầu sinh hoạt trước mắt của bạn trước khi bản thân bạn chưa có một cái giếng. Nhưng nếu nhìn về lâu về dài, những người có trí tuệ thông minh sẽ muốn tự mình đào một cái giếng của mình. Đó mới là sự sở hữu nguồn tài nguyên của bản thân, đó mới chính là nguồn gốc của sự sinh sôi và phát triển.
Đương nhiên người đồng thời vừa gánh nước vừa đào giếng sẽ vất vả cực nhọc hơn người chỉ đi gánh nước, sẽ phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn. Tuy nhiên, khi bạn đào thành công một cái giếng, nó sẽ mang lại cho bạn và gia đình bạn một sự báo đáp hậu hĩnh lâu dài!
Nguồn: Hào Ngô - group Đọc Sách Mỗi Ngày

Thứ Ba, 8 tháng 6, 2021

 Sáng sớm hôm nay, trời mưa khá nặng hạt. thời tiết cũng bớt đi cái nóng của đầu mùa hè, làm con người ta cảm thấy thật mát mẻ và êm dịu. Thời tiết cũng biết chiều lòng người đấy chứ, mới hè thì cho một cơn nóng gần 40 độ, rồi sau đó tặng cho một cơn mưa mà bao người ao ước.

Ngồi nhìn cơn mưa trên đoạn đường vắng trống, không ai qua lại cho những người thích một mình như tôi cảm thấy thật tốt, không ồn ào như những ngày nóng vỡ đầu, toát hết mồ hôi. Tuy nhiên, tôi cũng mong cơn mưa này kết thúc nhanh giống như dịch bệnh Covid-19 vậy, dù gì thì sau cơn mưa thì trời cũng sẽ lại nắng mà !!!



Thứ Sáu, 28 tháng 5, 2021

 Tình yêu là cái gì ???

Có lẽ mỗi người trong chúng đều đã tự hỏi bản thân một câu “tình yêu là gì ?”. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi luôn tự hỏi mình rằng rốt cuộc “tình yêu là gì ?”, câu hỏi ấy khiến tôi băn khoăn và chăn trở mãi.

Tình yêu là gì mà khiến người ta say đắm đến thế ? tình yêu là gì mà ai ai cũng muốn có được ? tình yêu là gì mà khiến con người đau khổ ? con người đau khổ nhưng vẫn yêu ? Thật khó hiểu phải không nhỉ !!!

Sau nhiều lần tìm kiếm đáp án cho câu trả lời của mình, tôi dần nhận ra được một điều. Hầu như chả có cái khái niệm nào cho tình yêu cả, nó không thể bị đo lường hay định nghĩa bằng một định lý khoa học nào đó. Và dường như mỗi một người tôi gặp, một người tôi tiếp xúc, nói chuyện cùng, họ đều có một định nghĩa riêng cho mình về tình yêu, họ tự định nghĩa tình yêu của bản thân mình với mọi người. Có người cho rằng tình yêu là thứ tình cảm cao cả mà chỉ những con người thực sự gần gũi, thân thiết mới trao cho nhau; có người lại cho rằng tình yêu là một thứ tầm thường biểu hiện của tình dục, chỉ cần có tình dục là tình yêu sẽ trở nên mạnh mẽ và nồng thắm.

Tôi không biết bạn nghĩ sao về tình yêu, nhưng tôi cũng đã tự định nghĩa được cho mình về tình yêu. Theo tôi “tình yêu như là một sự may mắn ngu ngốc vậy ! khi bạn yêu một người, nếu người đó thích và yêu lại bạn thì bạn là kẻ may mắn, còn ngược lại ? người đó sẽ không thích bạn và thậm chí ghét bạn thì bạn đã trở thành một kẻ không may mắn” . Vậy bạn nghĩ sao về tình yêu ? bạn có định nghĩa tình yêu của bản thân mình không ?



Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2021

 Bớt suy nghĩ đi, đồ ngu ngốc !!

Ngày tệ nhất cuộc đời tôi có lẽ là cái ngày mà tôi đánh, mất hai thứ đó là : công việc và tình yêu của mình. Ở cái tuổi 28, một cái tuổi gần mức độ trung niên, nhiều người đã lập gia đình và có cuộc sống ổn định mà tôi vẫn chưa đạt được cái mục tiêu mà mình cần.

Công việc công sở của tôi đã theo tôi được 3 năm trời. Cảm giác mỗi ngày phải chiến đấu với đống tập tài liệu trên bàn, những công việc cứ lặp đi lặp lại chẳng một chút thay đổi, nó biến tôi thành một con Robot công sở được lập trình chỉ biết làm việc theo lệnh.

Còn về cuộc tình của tôi. Tôi và cô ấy yêu nhau cũng đã 4 năm, cô ấy rất tốt và yêu tôi thật lòng, nhưng tôi cảm thấy mình không đủ sức để khiến cô ấy hạnh phúc với một cuộc sống đầy đủ. Mỗi ngày nhìn thấy cô ấy cười là mọi lo toan, mệt mỏi của công việc lại tan biến ngay.

Ngày tôi quyết định bỏ việc và chia tay cô ấy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều ” mình thật vô dụng vì những áp lực của công việc mà thôi việc” , “sau chia tay cô ấy sẽ thế nào”, “tôi sẽ làm gì tiếp theo” ,”cô ấy sẽ hận mình cả đời”.

Nhưng suy nghĩ ấy cứ bám víu lấy tôi như muốn dìm tôi tắt thở. Tôi bắt đầu chìm vào bia, rượu để giải sầu, tôi chỉ muốn quên đi tất cả những suy nghĩ “chết tiệt” này. Tôi càng uống thì những suy nghĩ ấy càng xuất hiện ra “sao có tý công việc mà không làm được ?”, “từ nay sẽ không ai yêu mình nữa sao” , “mọi chuyện sẽ ra sao đây”. Ngày qua ngày tôi như người mất hồn giữa đám đông xã hội, tôi đã định tử tự nhưng lại không đủ can đảm.

Cái ngày thực sự mà tôi thức tỉnh được đó là ngày mà tôi gặp lại cô ấy. Cô ấy nói rằng cuộc sống của cô ấy rất ổn và vui vẻ, cô ấy còn nói rằng nếu có thể tôi và cô ấy có thể trở về như xưa. Như một ánh sáng chiếu lên góc tối của tôi, tôi nhận ra rằng hóa ra tất cả những gì tiêu cực điều chỉ là do tôi nghĩ quá nhiều mà thôi. Tôi không phải là một kẻ thất bại mà chính cái suy nghĩ của tôi đã khiến tôi giống một kẻ thất bại

Suy nghĩ quá nhiều về những thứ sẽ chẳng bao giờ diễn ra sẽ chỉ tự giết chết bản thân tôi. Tôi vứt bỏ mọi suy nghĩ đó và đặt cho mình quy định là không được suy nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện tiêu cực chỉ là do bản thân tôi tạo ra vì suy nghĩ quá nhiều thứ vô ích.



Thứ Năm, 6 tháng 5, 2021

 Đàn chim bay vội vã

Gà con tìm chỗ chú

Cá rô bơi lên bờ

Màn mây đen nặng chĩu

Dắt cơn mưa theo sau

 

Hôm nay mưa to quá

Không biết em có nhớ

Ngày mà ta gặp nhau

Cũng là một ngày mưa

Ta cùng trú một chỗ

 

Ngày ấy thật ngây ngô

Chỉ vài câu qua lại

Đã nghĩ mình yêu nhau

Thế là trong bụng thầm nghĩ

Tình yêu thật tuyệt vời

 

Ngồi ngẫm lại kỷ niệm

Với điếu thuốc dần tàn

Ly café đã nguội lạnh

Trời cứ mưa không ngớt

Như mưa trong lòng anh…


 

 

 

Thứ Bảy, 1 tháng 5, 2021

 TRẦM LẶNG BÙNG NỔ, HOẶC TỬ VONG.

(Trịnh Học Quân)

_ _ _

Tôi là một trong số ít những người, có thể nói, là vừa hướng ngoại lại vừa hướng nội. Chính vì thế mà hầu như tất cả những người từng tiếp xúc qua, đều đánh giá tôi là một kiểu người cực kỳ khó hiểu.

Để cho bạn dễ dàng bắt kịp nội dung, thì tôi sẽ bổ sung vào bài viết thêm vài dòng giới thiệu về những điều mà khá nhiều bạn đã biết.

Công việc chính của tôi là Lập Trình. Một gã I.T không chỉ thuần tuý làm việc cùng Logic học, mà còn có thể tuỳ ý văn thơ lai láng, thì rõ ràng bạn cũng đã thấy được những diễn biến tâm lý phức tạp trong con người tôi rồi chứ.

Cái gọi là bản lĩnh nhận thức thực sự hơn người, tôi không có. Nhưng thật chẳng rõ làm sao và như thế nào, tôi lại học được cách kiểm soát nội tâm đạt đến trình độ lão luyện.

Bởi thế nên nhiều kẻ không thuận mắt, thường gắt gỏng mắng tôi “mặt dày” rồi ngắt ngang cuộc trò chuyện để tỏ rõ sự bất lực. Khi thấy tôi cứ trơ ra không một chút biểu hiện nào qua nét mặt là sẽ phản ứng lại với những lời công kích của họ.

Nghe vậy tôi chỉ thấy có chút buồn cười trong dạ.

Lâu dần thì người ta cũng sẽ quen. Thái độ phục tùng thông thường sẽ thể hiện qua những câu nói kiểu như, “tính nó vậy.” Lại một lần nữa khiến tôi cảm thấy buồn cười.

Thật không quá khoa trương khi nói rằng: “Thái độ lạnh lùng chính là chiếc chìa khoá vạn năng giúp bạn đạt được thứ mình luôn mong muốn.”

Khác biệt với những hình mẫu hướng ngoại thân thiện, hoà đồng, dễ bắt chuyện và rất nổi bật trước đám đông. Những người có vẻ ngoài lạnh lùng, trầm lặng luôn tạo ra sự lôi cuốn thu hút đối phương một cách rất thần kỳ.

Vì thật sự trong cái xã hội mà mọi người tranh nhau để nói không ngừng này, thì sự tĩnh lặng của một cá thể nào đó bỗng trở nên khác biệt thật sự cũng chẳng có quá nhiều bất ngờ.

Nếu có ai đó hỏi tôi, là người hướng ngoại, hay hướng nội. Tôi sẽ chẳng bao giờ trả lời trực tiếp mà chỉ để cho họ có thêm thời gian tiếp xúc rồi tự mình đánh giá. Dù kết luận có là gì, tôi nghĩ, họ đều đúng cả.

Chỉ là đôi khi con người ta thường hay nhầm lẫn giữa thái độ ứng xử của một người với mình và bản chất thực sự của con người ấy. Thái độ của tôi đối với bạn chưa hẳn là con người tôi, mà nó đơn thuần chỉ phản ánh những đánh giá nhất định của tôi về con người bạn.

Thêm thời gian không có nghĩa là chỉ mình bạn quan sát. Chỉ có điều, hầu như tất cả chúng ta đều mù quáng tin rằng bản thân mình là một cá thể khác biệt, là duy nhất trong vũ trụ bao la rộng lớn này. Vậy nên luôn lấy mình làm trung tâm để quan sát mọi thứ, cũng như đánh giá sự vật, con người theo góc nhìn hạn hẹp của mình.

Chính điều đó gây ra không ít sự nhầm lẫn trong mối quan hệ giữa con người và con người với nhau.

Dễ thấy nhất là khi bạn bắt đầu một mối quan hệ tình cảm. Chúng ta vì liên tục để cho những cảm xúc của mình hướng về phía đối phương mà đưa ra những nhầm tưởng đánh giá sai lầm. Phải mất thêm một thời gian, với một số người là vài tháng, còn một số khác thậm chí là nhiều năm hoặc cả đời.

Đến một lúc nào đó họ mới vỡ lẽ ra, bản thân ngay từ đầu vốn dĩ chưa bao giờ chọn đúng. Cũng phải, vì kỳ thực chẳng có bất cứ một ai, là hợp nhau hoàn toàn.

Con người vốn dĩ là những cá thể độc lập có tư duy và những suy nghĩ đó sẽ thay đổi theo thời gian. Nó còn tuỳ thuộc vào bối cảnh sống, trải nghiệm, tiếp xúc và quá trình rèn luyện của mỗi người mà phát triển nhanh hay chậm khác nhau. Không phải là chúng ta lựa chọn sai ngay từ đầu. Mà là, chúng ta thực sự đã quên mất việc đánh giá lại một người qua những khoảng thời gian và giai đoạn nhất định.

Rõ thấy nhất, là quan điểm của một người phụ nữ chưa lập gia đình và đã có, họ suy nghĩ khác biệt nhau hoàn toàn. Những ngày còn tuổi xuân mộng mơ, chỉ cần đối phương có chút vẻ ngoài và biết quan tâm là đủ. Sau này, khi đã có công việc ổn định, thì trông đợi nhiều hơn ở đối phương vào khả năng tài chính. Còn phụ nữ đã lập gia đình thì mong muốn ở bạn đời tính ổn định về mọi mặt.

Và một vết cắt trong tim chính là sang chấn tâm lý khiến con người ta thay đổi mạnh mẽ nhất. Hoặc những nốt thăng trầm trong sự nghiệp cũng gây ra chấn động mạnh tạo ra sự thay đổi tương tự như vậy.

Thật chẳng biết may rủi thế nào mà cách đây không lâu, tôi cùng lúc phải đối mặt với với hai sự kiện liên tiếp đến trong cùng một thời điểm. Chính điều đó đã tạo ra những biến động mạnh khiến tôi thay đổi từ một hình mẫu hướng ngoại điển hình, sang hướng nội tập trung có chủ đích.

Một chút điểm lại quá khứ huy hoàng, trong trầm lặng tôi một mình quan sát lại bản thân để đưa ra những đánh giá chân thực nhất về con người mình. Và thông qua việc ghi chép lại những dữ liệu như một thói quen của người làm kỹ thuật, tôi phát hiện ra mình có khả năng viết lách.

Vẫn là tôi không có quá nhiều chuyển biến, chỉ đơn giản là tôi thay đổi cách truyền đạt nội dung từ nói sang viết mà thôi.

Khi còn tiềm lực, người khác nghe tôi nói, trong lúc cô đơn tôi viết để thấu hiểu chính mình và chia sẻ nó cho những ai cần đến.

Trọng tâm bài viết này cũng chỉ có như vậy.

Thông qua việc giãi bày một góc nhỏ trong suy nghĩ cá nhân. Tôi muốn nhắn nhủ đến những ai dù là đang lặng lẽ quan sát, hay đã bắt đầu phản ứng gay gắt kịch liệt, rằng: “Tôi cần thêm thời gian hồi phục.”

Trong trầm lặng, rất có thể tôi sẽ lại tiếp tục bùng nổ, hoặc tử vong.

Viết đến đây trong lòng tôi chỉ còn chút thắc mắc nhỏ: “Cuộc sống là của tôi, đối với bạn tại sao lại trở nên quan trọng đến như vậy?”


Thứ Tư, 28 tháng 4, 2021

 Hồi nhỏ tôi từng nghĩ rẳng bản thân mình là một người có trí nhớ cao siêu, có thể nhớ mọi thứ. Từ lời mẹ dặn, từ lời cha bảo, từ những bài học toán trên trường học, hay những lần đi bộ học về. Tôi gần như có thể mọi thứ trong thời gian ngắn và tôi đã luôn tự hào vì tự cho mình một trí nhớ tuyệt vời.

Đến năm 19 tuổi, tôi mới nhận ra rằng không phải vậy. Tôi quên mọi việc một cách nhanh chóng, những bài học khô khan trên trường đại học, những lần định mua một vài thứ mình muốn, những người bạn chỉ gặp vài lần. Tôi gần như đã không nhớ gì nhiều về những điều đó.

Tôi đã tự hỏi mình rằng “mình trí nhớ kém thế sao” “hồi xưa mình nhớ giỏi lắm mà” có lẽ do tôi đã lớn nên trí óc cũng suy bớt đi hay sao hay do những bộn bề cuộc sống của sự trưởng thành đã khiến đầu óc của tôi không đủ chỗ chứa. 

có lẽ là cả hai.